Chủ động tỏ tình ư? Đó là điều cấm kỵ mà trước đây Chung Nguyên không bao giờ nghĩ đến. Đầu Gỗ của anh sẽ không bao giờ tùy tiện nhận lời tỏ tình của người khác. Nói chung, cái tên Trương Húc kia cũng gọi là may mắn khi còn có được một chút tình cảm xưa cũ với Đầu Gỗ, còn Tô Ngôn thì… Ngoại hình ư? Tiền ư? Nếu Đầu Gỗ thích những thứ đó thì Chung Nguyên đã sớm được thăng chức rồi. Đương nhiên, tự tin thì vẫn tự tin, nhưng ghen thì vẫn phải ghen. Thứ cảm xúc này người trần mắt thịt như Chung Nguyên không thể khống chế được. Song chính lúc đó, Chung Nguyên đã có một phát hiện rất đáng ăn mừng. Ánh mắt Đầu Gỗ nhìn anh hình như đã có chút thay đổi. Lẽ nào sau khi tên Tô Ngôn ấy xuất hiện, sau khi so sánh hai người với nhau, cô ấy đã nhìn thấy được những mặt tốt của anh? (Tô Ngôn: Ông anh già, anh nên tự sướng thêm chút nữa! = =|||||) Bất luận nói thế nào thì đây cũng là điềm lành. Sau đó, mỗi lần gặp anh, Đầu Gỗ thường né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Thỉnh thoảng khi hai người có những cử chỉ thân thiết, cô ấy lại tỏ ra vô cùng xấu hổ. Điều này đã chứng tỏ, cuối cùng khúc gỗ ấy đã thích anh… Chung Nguyên mừng đến phát khóc, nhưng đương nhiên anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Đầu Gỗ không hổ danh là Đầu Gỗ, cô ấy hoàn toàn không nhận ra tình cảm của mình. Nhưng không sao, cô ấy không biết thì anh sẽ nghĩ cách để cô ấy biết. Đến khi biết sự thật thì cô ấy lại trốn tránh. Chung Nguyên vô cùng tức giận, chẳng lẽ thừa nhận thích anh lại khó đến thế sao? Vì theo đuổi cô ấy, anh đã bị cô ấy giày vò suốt nửa năm trời, cuối cùng cũng chỉ vì đợi một câu nói của cô ấy mà thôi. Vậy mà ngay cả việc đơn giản đó cô ấy cũng không làm được sao?